Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Ai lên xứ Hoa Đào?

Bữa cơm thân mật được nhà hiếu chuẩn bị sẵn để khoản đãi thân bằng quyến thuộc sau khi tiễn đưa linh cữu bà cố Théresa về nơi an nghỉ cuối cùng. Chúng tôi nhanh chóng dùng bữa để kịp về SG. Nghĩ đến con đường 20 kinh hoàng sắp phải đi qua mà phát khiếp!
Một vị khách có vẻ là chức sắc địa phương ngồi cùng bàn hỏi thăm, như thể điều tra chúng tôi từ đâu đến, quan hệ thế nào với Cha Hùng. Bạn tôi trả lời rằng chúng tôi học với nhau từ khi còn tắm truồng ở trường An Lạc do LM Gioan Baotixita Trần Ngũ Nhạc làm hiệu trưởng (Cha Nhạc cũng là một nhân vật đầu não dẫn dắt giáo dân Phát Diệm Bùi Chu di cư vào Nam chạy trốn VMCS. Cha Nhạc đồng thời là thư ký riêng cho Đức Giám Mục Thadéo Lê Hữu Từ, nhân vật từng được HCM vời ra làm cố vấn về Tôn giáo, cùng với cố vấn Bảo Đại và một vài nhân vật quan trọng khác. HCM từng ăn cùng mâm, từng "gác chân lên nhau"
với GM LHT như hai người bạn thân thiết, cứ như Bàng Quyên Tôn Tẫn(!), để bàn về quốc kế dân sinh. GMLHT đã từng được HCM thủ thỉ những lời đường mật để qua Ngài lôi kéo giáo dân theo CS. Nhưng càng ngày Ngài càng nhận ra bộ mặt thật của HCM, càng lúc càng ghê sợ con cáo đội lốt cừu đang âm thầm rón rén trà trộn vào hàng ngũ đàn chiên CG, chực chờ ra tay cắn xé. Càng lúc Ngài càng nhìn ra cái cốt lõi Chủ nghĩa CS được che đậy khéo léo dưới bộ mặt giả nhân giả nghĩa Chủ nghĩa Dân tộc của HCM. Ngài đã vạch trần bộ mặt nham hiểm ấy của CS trong thư luân lưu số 39 ngày 14 tháng 04 năm 1949: "Bàn về Vấn đề Cộng Sản", gửi các cha xứ, các "người nhà Đức Chúa Lời" (nhà dòng) và anh chị em giáo hữu địa phận Phát Diệm, Bùi Chu. (http://d.yimg.com/kq/groups/2476050/687924681/name/VanDeCongsan.pdf).

Không khí bữa cơm càng lúc càng thân mật hơn với những câu chuyện vui về một thời đã qua. Tôi tranh thủ chuyển đề tài sang ông
Ông Đáng, làm việc ở xã Bảo Lâm
- Từ đây tới Tân Rai gần không anh?  
- Chỉ độ bốn năm cây số. 
- Anh đã vào bao giờ chưa? 
- Có, đi kiểm tra cùng với xã. Tôi buột miệng: Kiểm tra gì vậy anh? 
- Ờ..cũng có một vài xích mích giữa dân địa phương với công nhân TQ. 
- Xích mích thế nào hở anh? Ông Đáng hơi do dự: 
- ..Thì đại khái cũng chuyện rượu chè, trai gái... Bọn Tàu này lôi thôi lắm! Anh Bảo, em rể Cha Hùng xen chuyện: 
- Úi giời! cái lũ TQ này ăn uống bẩn thỉu keo kiệt lắm, 4 thằng uống chung một ly nước mía, xong đổ nước trà vào uống tiếp cho đến lúc tan hết đá mới thôi. Chúng nó mua hàng trả giá từng đồng từng cắc, mấy bà bán hàng hôm nào gặp bọn Tàu ghé hàng thì coi như buổi chợ ế ẩm suốt ngày, thành ra gặp chúng nó là các bà xua tay đuổi như đuổi tà. Mà chúng nó lì lợm lắm cơ! Xí xô xí xào ngậu xị có ai hiểu gì đâu, cứ ra dấu với nhau, hiểu thì hiểu mà không hiểu thì văng tục! Xem dáng vẻ bọn nó hãi lắm, thằng nào thằng nấy ăn mặc lôi thôi lếch thếch, cạo đầu đinh, phanh ngực trần để lộ hình xâm phát khiếp...y như bọn tù phát vãng! Tôi đế vào: Có thấy đứa nào có đuôi sam không? Anh Bảo nhăn mặt phẩy mũi: Chúng nó chấy rận đầy người, ghẻ lở như hủi, đầu cạo trọc thế mà còn...như cơm cháy, để đuôi sam nữa thì bố ai dám chứa? Tôi bảo: Ghẻ tầu mà lị..! Thế mà vẫn chứa đấy thôi, mà còn rước chúng nó vào hẳn hoi đấy nhá! Anh Bảo hạ giọng thì thầm vào tai tôi: Anh không biết đâu, bọn Tầu chúng nó bí mật lắm, cứ là thậm thà thậm thụt như buôn bạc giả ấy! - Là sao? - Chúng nó tập trung ở trong doanh trại, hàng rào bao bọc xung quanh, có người nhìn thấy hàng ngày chúng tập võ, múa gươm, chạy nhảy vượt chướng ngại vật y như bộ đội. - Chúng là công nhân mà! - Người ta đồn tụi nó đi nghĩa vụ quân sự, sang VN làm công nhân, nước sông công lính mà anh! Chúng đang khoan rất nhiều giếng sâu dưới lòng đất, đường kính rộng khoảng 1 sải tay. Tôi tiếp lời: - Rồi đào những đường xiên ngang để đưa đất đá lên lọc rửa. - Sao anh biết? - Thì qui trình khai thác quặng bô-xít cũng giống như khai thác than đá vậy mà - Bảo gật gù: mà bô-xít là gì hở anh? Tôi giải thích: Đó là những tinh thể alumin, chất tạo ra nhôm, nằm lẫn trong đất đỏ bazan. Người ta dùng nước để hòa tan đất đỏ ấy, lắng lọc để tách lấy Alumin, vì vậy phải cần rất nhiều nước, điện, các chất hóa học phụ gia như xút (hydroxyd natri/NaOH). Sau khi lấy được alumin, phần còn lại là bùn đỏ chứa các chất độc hại, phải đem chôn sâu trong lòng đất, vì thế nó sẽ ngấm vào các mạch nước ngầm, hoặc tràn lan trên mặt đất nếu có mưa lũ. Hậu quả là khi bùn đỏ khô đi, bay lơ lửng trong không khí, khi hít phải bụi sẽ dính vào hốc phổi làm cho những tế bào ở đó chết đi sinh ra bệnh Silicosis mà thời pháp thuộc, dân quê đồng bằng Bắc bộ tưởng nhầm là bệnh lao khi đi làm phu ở các mỏ than Quảng Ninh và bị mắc bệnh này. Một khi ô nhiễm như vậy rồi thì đất sẽ trở nên vô sinh không còn cây cỏ nào mọc ở đó được nữa và nếu có thảo mộc mọc được thì cây cỏ bị nhiễm độc và, theo chuỗi thực phẩm, con người cũng bị nhiễm lây (Vietsciences/Đặng Đình Cung/17-05-2009). Anh Bảo há hốc mồm, trợn mắt làm dấu Thánh giá: Giêsuma lậy Chúa tôi! Thế thì làm sao mà sống? Thế nhà nước có biết không? - Nhà nước biết rất rõ, nhưng nhà nước hết tiền rồi, phải bán mỏ bô-xít cho Tầu để trang trải các khoản chi tiêu, nếu không thì sụp đổ. - Thế tiền dân đóng thuế đi đâu cả? Tôi nhìn sang ông Đáng định bảo: Đi vào túi các ông này chứ vào đâu. Nhưng kịp lái chung chung: vào túi tham nhũng! Ông Đáng lờ đi, xen vào: BL sau này sẽ là TP loại 3, có bệnh viện với đầy đủ các trang thiết bị hiện đại; Có trường đại học cho con em khỏi phải về các thành phố lớn khác; Có đường xe lửa và đường quốc lộ nối thẳng xuống bờ biển...- Để làm gì anh? Tôi nắm ngay cơ hội khai thác tin tức từ "ông kẹ" địa phương này. Ông Đáng mù mờ: Ờ thì lên tp loại 3 phải thế chứ! Tôi dồn: Tiền đâu mà làm? Ông Đáng trả lời không đắn đo: Tiền do TQ tài trợ, họ đang đầu tư cơ sở vật chất cho Bảo Lộc, Lâm Đồng... - Đổi lại bằng gì? Tôi nhấn tới. - Ờ...Vì đây là "chủ trương lớn" của nhà nước, chúng tôi chỉ biết thế thôi. Tôi nhấn mạnh từng chữ: NN đang bán Lâm Đồng, Bảo Lộc cho TQ để nó khai thác bô-xít! Không chỉ có bô-xít, đằng sau cái tưởng như vô hại đó còn là plutonium, nguyên liệu chính để chế tạo bom nguyên tử và đem quân vào Tây Nguyên, án ngữ ngay ngã ba biên giới Việt-Miên-Lào. Ý đồ thâm độc của bọn Tầu là nắm lấy xương sống toàn vùng Đông Dương làm bàn đạp thôn tính toàn bộ các nước ĐNÁ, dọn đường thông thoáng nối với vùng TNÁ, khống chế biển Đông, khai thác tài nguyên khoáng sản, phục vụ cho mộng ước bá chủ toàn cầu. Bô-xít chỉ là cái cớ vì chính ông thứ trưởng bộ công nghiệp đã tính ra rằng khai thác bô-xít là 5 ăn 5 thua! Mấy cái đường quốc lộ và thiết lộ mà anh vừa nói là để vận chuyển alumin xuống biển đưa về TQ để chế tạo vũ khí đánh lại dân mình, chứ bọn Tầu chẳng tử tế gì như anh tưởng đâu!". Ông Đáng ngẩn người trố mắt nhìn tôi. Nếu không phải tại nhà Cha Hùng thì dám hắn điệu tôi về xã hỏi cung mất! Ra ngoài ai cũng trách tôi nói làm gì, đàn gẩy tai trâu. Nói cho sướng miệng lỡ nó bắt thì ai chở chúng tớ về!?
Tôi chưa kịp nói thêm cho mấy tay cán ngố đầu đất biết thêm rằng, cái xương sống Tây Nguyên mà vào tháng 04 năm 75, TT Thiệu đã chơi ván bài "tháu cáy" với Mỹ - Bỏ Tây nguyên, giữ đồng bằng: Nếu "mày" còn muốn "tao" ngăn chặn CS xích hóa Đông Dương thì phải đổ tiền vào viện trợ để tao đánh tiếp ngay lập tức, bằng không, coi như mất nước! Không thể trách TT Thiệu được, Trong khi Nga xô, Tầu phù và các nước Đông Âu dồn viện trợ vũ khí tối đa cho Bắc Việt, thì Quốc hội và chính phủ Mỹ lại cắt giảm toàn bộ khiến ông đành bó tay!
"Còn nước là còn tất cả. Mất nước là mất tất cả". Đúng như lời ông từng tuyên bố. Các cán ngố CS cứ tưởng bở là Mỹ Ngụy thua chạy vãi cứt vãi đái! Cứ tự sướng tung hê đánh thắng 2 đế quốc to, Mỹ cút Ngụy nhào! Đấy nó bỏ lại tất cả cho chúng mày xơi đấy, để toàn dân nhìn rõ bộ mặt thật phản trắc của chúng mày. Vì nó buộc phải để dân tộc này sống chung với chúng mày thì người dân mới chịu mở mắt ra phân biệt rõ trắng đen. Cái ông tướng độc nhãn Do Thái Moshe Dayan đã chả từng nói khi thăm cổ thành Quảng Trị tan hoang đổ nát vào mùa hè đỏ lửa 72 rằng: "Muốn thắng CS thì phải để CS thắng" đấy sao! Nếu chúng mày cam tâm làm nô lệ cho thằng Tầu một lần nữa, cõng rắn cắn gà nhà một lần nữa thì để xem dân tộc này có để yên cho chúng mày hay không? Chúng mày chỉ lo bảo vệ cái ý thức hệ CS vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc và thu vén cá nhân, chứ có bảo vệ dân tộc này khỏi ách "thống trị tưởng tượng" nào đâu? Cái ách thống trị thực sự nằm ở ngay trong những cái đầu chứa đầy chất thải của chúng mày.
Cái "chủ trương lớn" mà NTD từng tuyên bố và ra lệnh thi hành ngay, bất chấp sự phản đối của các Nhân sỹ Trí thức, các Học giả có tâm huyết với tiền đồ dân tộc và nhất là của vị "Khai quốc công thần" Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cùng với hàng triệu blogger trong và ngoài nước, cùng toàn thể người dân quan tâm đến sự sống còn của dân tộc. Gần đây LS Cù Huy Hà Vũ đã đâm đơn kiện "quý ngài NTD bất khả xâm phạm" vì đã ra "quyết định trái pháp luật" (Quyết định số 207/2007/QĐ/TTg Phê duyệt quy hoạch phân vùng thăm dò khai thác, chế biến, sử dụng quặng bauxite giai đoạn 2007-2015 có xét đến 2025). Tòa con đẩy lên tòa mẹ, tòa mẹ trả lời "dứ dứ" vào mặt CHHV: Chẳng có quy định nào cho phép tao thụ lý HS của mày, thế nên mày đem về mà chùi đít! CHHV cũng chẳng vừa: Tao gửi bằng đường công văn thì cũng phải trả lời tao hệt như thế, đóng cái "củ thìu biu" tròn tròn của chúng mày vào đấy thì bố mày mới nhận.
Có mà kiện củ khoai!

Trong lúc lái xe trở về tôi cứ mãi phân vân lo lắng, dân mình chẳng hiểu gì cả, những nông dân hiền lành chất phác, ngoan đạo, kính Chúa yêu người
vẫn cứ vô tư sống chung với giặc ngay trong nhà mình. Nhưng tôi không thể suy nghĩ thêm về họ, đã ra đến QL 20 kinh hoàng! Giữa trưa nắng chang chang, từng lớp mặt đường bong tróc phô bày toàn đá dăm đá cuội lổn nhổn lào xào dưới gầm xe, bụi tung lên mù mịt phủ một lớp mờ trên kính chắn, cứ phải gạt xóa liên tục mới thấy đường mà chạy, ban ngày mà phải mở đèn và đánh signal để xe ngược chiều thấy mà tránh!
Đèo BL ban ngày càng kinh hãi hơn, không một mét đường nào còn nguyên vẹn. sóng trâu, ổ gà nhấp nhô, nước mưa đọng vũng, không có chỗ khô ráo để có thể gác một chân bánh xe, đành phải liều cho xe bò thật chậm để vượt qua, gầm xe va quẹt đứt ruột! Sợ nhất là gặp phải mấy ông container dài lằng ngoằng, chiếm đến 2/3 mặt đường cứ lừng lững bò chậm rãi ngất ngưởng. Chỉ có mấy thằng tốc hành quen đường mới có can đảm vượt qua, và tôi cũng liều bám theo đuôi chúng.
Đến một trạm thu phí, đưa tiền ra mua vé, bị thằng ôn con ngồi trong lồng cu phán: lui lại mua vé ông ơi! Tôi bực mình văng tục: Bán thì bán mẹ nó một chỗ, thằng bán thằng xé! Đường xá thế này mà bán vé cái cục cứt! Thằng ôn con không có vẻ gì là giận dữ, trả lời tỉnh bơ: Thế mới có tiền làm đường chứ chú! Bạn tôi nhẩy xuống quay lại mua vé, mấy chiếc xe sau bị vướng không qua được bóp kèn inh ỏi. Tôi càng sốt ruột sả vào mặt tên ngồi trong lồng cu: Người ta bỏ tiền ra mua đường tốt chứ ai lại mua thứ đường thổ tả như thế này! Nó vẫn lơ đễnh nhìn đoàn xe dồn cục tăng dần, có lẽ chúng nó nghe chửi bới hàng ngày đâm lờn. Mà quả thật làm sao người ta có thể trơ trẽn, đành đoạn thu phí cầu đường tan nát như đường làng đường ruộng như thế này hở trời?!
Mất đứt 2 giờ vượt đèo. Tôi cho xe vào trạm xăng nghỉ ngơi nhắm mắt chút đỉnh. Bên tai loáng thoáng nghe người bán xăng than: Đường thế này khách du lịch không dám đi Đalat nữa, ế quá các chú ơi! Ông Chiến bạn tôi pha trò: Sao anh không ra ngoài tay ngoắc tay mời vào như ở các quán cơm ấy! Anh ta cười ruồi: Chỉ mong các xe quen vào đổ, nhưng họ không có khách mình cũng chết. Tiền thuế cầu đường đánh trên xăng dầu mỗi lít 1000đ, lại còn 3 trạm thu phí mỗi ngày thu hàng tỉ nữa không biết đi đâu??

Chúng tôi tiếp tục hành trình, trên đường từng tốp công nhân đang đổ từng ki đất vào những ổ gà, đất đen chứ không phải đất vàng nhá! Chắc không kịp lấy đất từ núi về, bèn phải xúc đất từ dưới ruộng lên xe công nông chạy đi rải, xe ủi cán qua thế là xong! Những đoạn gần thị trấn thì còn thấy vá bằng nhựa đường hẳn hoi, xa khỏi một tí thì chỉ vá bằng đất!
Tôi nhớ không lầm thì QL 20 này mới làm lại chưa quá 10 năm mà sao nhanh chóng xuống cấp bệ rạc thế này. Mọi người trên xe bàn luận xung quanh việc bọn CS này tham nhũng, ăn chặn ăn bớt tiền thuế của dân bằng đủ mọi cách ra sao. Ai cũng có vài ví dụ điển hình kể cho nhau nghe. Xe con 7 chỗ của tôi có 7 cái loa chửi rủa CS, xe 50 chỗ là 50 cái loa, hàng ngàn hàng vạn đủ mọi loại xe là ngần ấy cái loa tuyên truyền chửi rủa CS. Ấy thế mà càng chửi chúng nó càng sống nhăn răng! Bọn quỷ ma ma bắt, yêu tinh này sống dai như đỉa đói! Trời Phật, Thánh Thần đi vắng đâu cả rồi? Bà Chi tự nhiên cất lời hát có từ khi chúng tôi còn trong hội Thiếu Nhi Thánh Thể:
Mẹ ơi đoái thương xem nước VN,
Trời u ám chiến tranh điêu tàn... Cả bọn đồng ca:
Mẹ hãy giơ tay ban phúc bình an
Nước VN qua phút nguy nan..(3 lần).

Cả bọn vỗ tay cười đùa như trẻ con, nhờ thế mà tôi hết buồn ngủ, lái về SG an toàn...

Kỷ niệm ngày đưa tang mẹ LM Nguyễn Thái Hùng

Không có nhận xét nào: